Một chiều tháng 5, nắng như đổ lửa. Lan hẹn qua trò chuyện cùng tôi, khoảng 2h chiều thì Lan đến. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Lan đi một mình giữa cái thời tiết nắng nóng kỷ lục như hôm nay. Sau khi gọi một đồ uống và trò chuyện chừng 1 tiếng hơn, tôi có bảo Lan :
– Em vẽ một bức tranh đi.
– Nhưng vẽ gì bây giờ, và vẽ lên đâu? ( Lan đáp )
Tôi đưa Lan đến nơi tôi hay dẫn khách tham quan, đó là khu vực có đầy đủ nguyên liệu để mọi người có thể sáng tạo tại đây. Nhìn quanh một hồi, Lan bảo :
– Hay là em vẽ lên cái này nhé?
Rồi tay cô ấy cầm miếng gỗ mà tôi bóc ở ô cửa sổ cũ ra. Tôi chỉ cười đáp :
– Tất cả chỗ này hôm nay là của em.
Lan cầm miếng gỗ lên, vẻ mặt thích thú, rồi cô ấy ra một góc có cây xanh, bảo :
– Em thích ngồi chỗ này. Tay thì với lấy hộp phấn và cái giấy ráp.
Một tay cầm miếng gỗ, một tay cầm dụng cụ, lật qua lật lại tấm gỗ nhìn một hồi lâu. Rồi cười bảo :
– Em biết vẽ gì rồi.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát Lan. Nhìn Lan say sưa vẽ lên miếng gỗ, tôi lặng im một hồi lâu rồi nghĩ. Không biết lúc này Lan cảm thấy thế nào? Còn tôi, tự dưng những hình ảnh thời thơ ấu hiện ra. Tôi vốn sinh ra tại một tỉnh gần ven sông hồng, hồi nhỏ không được tiếp xúc với cái gọi là nghệ thuật, mãi cho đến lớp 12 tôi mới được đi học vẽ. Tôi còn nhớ ngày nhỏ, tôi rất thích vẽ, đặc biệt là vẽ mấy nhân vật truyện tranh mà tôi đọc đi đọc lại 3 cuốn mãi không chán, hoặc mấy nhân vật trên bộ phim hoạt hình. Tôi vẽ khắp nơi, trên cánh cửa buồng, trên ô cửa nhà hay trên cả chiếc ghế mà ông nội mới mang đi sơn về. Và tất nhiên, sau mỗi tác phẩm là tôi bị một trận đòn.
Vậy nên, khi thấy Lan say sưa vẽ lên cái khung cửa đó, ký ức trong tôi như hiện về. Khung cảnh trước mắt như mờ đi, thay vào đó là một cậu nhóc chân trần chạy trên hiên nhà, trên tay là chiếc diều ông nội mới làm cho. Rồi hình ảnh cậu bé ngồi buông chân trên cái ao trong xóm chờ cá cắn câu, giật cong chiếc cần trúc nhỏ mà tôi xin mãi mới được. Ngắm nhìn những cây mít, cây hồng xiêm đang trĩu những quả, mải mê đuổi theo cánh chuồn chuồn bay ngang, hay đưa mắt lên cao vút ngắm cánh diều đang bay lượn trên bầu trời xanh ngắt. Rồi tiếng rao kẹo kéo len lõi trên con đường đất đỏ ở xóm… Tất cả những hình ảnh đó như chợt ùa về trong tôi, khiên tôi như mơ màng đi giữa tiếng lách tách của nước từ trên mái nhỏ xuống. Rồi một tiếng còi xe máy kéo tôi về thực tại, kéo tôi về thành một người lớn đang vật lộn với cuộc sống hàng ngày. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng tôi đang ở một nơi như tôi mơ hồi bé. Ở đây tôi được vẽ lên những ô cửa, được vẽ lên chiếc ghế mới sơn. Được đồng hành cùng mọi người trên chuyến tàu trở về tuổi thơ, được vui cười cùng các bạn nhỏ mỗi sáng thứ bảy. Tất cả có được khi tôi ở đây, ở tại nơi này.
Rồi tôi nhìn sang Lan, thấy Lan vẫn say mê với ô cửa mà có lẽ hồi bé Lan cũng muốn vẽ lên một thế giới trong mắt mình. Một ô cửa khi nhìn qua Lan thấy cánh đồng hoa hướng dương đang le lói những tia nắng sớm….
– Pho viết cho một buổi chiều đổ lửa tháng 05 –